Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

Câu chuyện về con người Nhật Bản

Trong thời gian công tác ở Kyoto cuối năm 2007, tôi gặp một bác lái xe rất tận tình. Nếu cần nêu ví dụ về một nhân viên chuyên nghiệp thì có lẽ bác là ví dụ rõ ràng nhất.

Kể từ khi tôi bước lên xe của bác tại sân bay, trong suốt mấy ngày tiếp theo, bác lái xe này vô cùng tận tình tới mức tôi thấy… ái ngại. Thật chẳng hay chút nào khi một người tóc bạc cứ mở cửa xe cho mình, nhưng bác thì luôn mở sẵn cửa xe cho tôi bước vào và khi dừng xe thì bác cũng là người bước ra nhanh nhất. Ngoài những cuộc phỏng vấn đã được sắp xếp trước, tôi được bố trí một ngày tự do để đi viết theo yêu cầu riêng. Chính bác lái xe là người chủ động giới thiệu lịch sử của từng địa điểm mà chúng tôi (gồm cả một chị phiên dịch) sắp đến, thậm chí bày cho tôi cách “chiếm vị trí đẹp” để chụp ảnh hoặc lấy thông tin. Khi đi chụp ảnh lá đỏ hoặc leo núi thăm các ngôi chùa, bác lái xe mới thực sự thể hiện sự chu đáo của mình. Chẳng hạn nếu thả chúng tôi ở cổng chính hoặc lối đi chính thì bác sẽ chỉ cách để đi trọn quãng đường. Sang tới bên kia thì bác đã chờ sẵn, thậm chí leo lên cao để đón vì sợ chúng tôi lạc. Nhưng câu chuyện đáng kể lại nhất là thế này: Kết thúc mấy ngày làm việc ở Kyoto, chính bác lái xe đưa chúng tôi lên Osaka, đi mất khoảng 1 giờ. 
Con người Nhật Bản

Sau khi check-in, chúng tôi xuống phố ngay để đi ăn tối. Cũng vừa lúc ăn cơm xong thì bác lái xe gọi điện cho chị phiên dịch, nói rằng chị để quên một gói nhỏ trên xe và bác đang trên đường quay trở lại Osaka để hoàn trả. Dù chị có giải thích ra sao chăng nữa, rằng gói nhỏ đó không có giá trị gì, bác vẫn quả quyết quay lại để giao tận tay. Chúng tôi vô cùng áy náy vì bác phải lặn lội thêm hơn hai tiếng đồng hồ giữa hai thành phố. Bởi vì đổi lại quãng đường xa giữa đêm tối chỉ là…. một gói kẹo trị giá khoảng 5 USD.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét