Nếu bạn đi du học hay sinh sống ở
nước ngoài như Nhật, Mỹ, Úc, v.v... thì chắc bạn cũng hay tự hỏi "Ở nước
ngoài hay ở Việt Nam vui hơn?". Trong bài này, tôi sẽ không đưa ra câu
trả lời cụ thể vì nó còn tùy thuộc mỗi người, mỗi hoàn cảnh và tùy vào mỗi
thời điểm; thay vào đó mình sẽ đưa ra sự so sánh để có thể làm rõ các vấn đề
sau:
Cần phải định nghĩa rõ ràng vì
người ta rất hay QUÊN. Nhiều người đi từ Việt Nam sang Nhật lại hay quên béng
mất ở Việt Nam cuộc sống khó khăn thế nào, sau khi sang Nhật cuộc sống dễ thở
hơn nhiều thì lại kêu chán vì không có bạn bè, không có nhiều thời gian đi ăn
nhậu. Ngược lại cũng thế, nhiều người từ Nhật về Việt Nam thì kêu ở Nhật chán
quá, ở Việt Nam vui hơn mà quên là thời gian ở Nhật giúp họ có cuộc sống an
toàn, sức khỏe tốt và cơ hội học tập các kỹ năng, lấy bằng cấp tốt như thế
nào. Nếu bạn là người như thế thì bạn không cô đơn, có rất nhiều
người như thế bao gồm cả tôi - Takahashi - người tù vĩnh cửu. Dù sao, hiện
tại thì tôi nhìn nhận sự việc khách quan hơn rất nhiều và nhận thấy là:
Nhiều người trong chúng ta hay:
Bởi vì chúng ta đã quên đi lúc
xuất phát ban đầu. Thực tế thì tôi nghĩ cuộc sống của mỗi người trong chúng
ta càng ngày càng tốt đẹp hơn, nhất là khi chúng ta đã bước chân ra đi, học
được thêm ngoại ngữ mới, biết được nhiều thứ mới và học được các kỹ năng sinh
tồn trong cuộc sống (bao gồm cả các kỹ năng nghề nghiệp). Nhưng nhiều người
vẫn khổ tâm vì họ đã quên xuất phát điểm ban đầu gian khó mà thôi. Tôi sống
khá thanh thản vì tôi nhớ khá rõ quá trình mình đã đi qua và nhận thấy cuộc
sống ngày càng tốt đẹp hơn, ngày càng tự do hơn. Ngạn ngữ tiếng Nhật có một
câu rất hay:
Shoshin (kanji: SƠ TÂM) chính là
nói về thời điểm ban đầu lúc bạn học nghề hay kỹ năng gì đó. Bạn không được
quên đi mục đích trong sáng (Shoshin) khi đó, nếu không bạn
sẽ gặp rắc rối. Hãy nhớ lại vì sao bạn bước chân ra đi (du học hay định cư
chẳng hạn)? Đừng quên điều đó. Chẳng phải để nhìn thế giới bên ngoài, học hỏi
ngoại ngữ và các kỹ năng nghề nghiệp hay sao? Không quên đi thuở ban đầu là
cách tốt để chúng ta tiếp tục theo đuổi lý tưởng của mình mà không chệch
hướng khỏi đó.
Có nhiều người muốn sống tại Nhật
vì:
Có nhiều người lại muốn sống ở
Việt Nam vì:
Và cũng nhiều người muốn đi làm
bên Nhật nhưng vui chơi thì ở Việt Nam, tuy nhiên để làm được thế đòi hỏi khá
nhiều thời gian và nỗ lực để bạn có thể đi đi về về giữa hai nơi. Thông
thường nhất vẫn là làm việc và sống ở Nhật, hay là học và làm tại Nhật một
thời gian rồi sau đó về Việt Nam.
Rốt cuộc thì nơi nào vui hơn?
Không có câu trả lời chung mà nó tùy thuộc vào mỗi cá nhân và mỗi thời điểm.
Cá nhân tôi thấy sống ở nơi nào cũng có thể vui được nếu biết cách. Câu trả lời
của tôi là không có nhiều khác biệt lắm, tuy nhiên cơ hội kiếm tiền sẽ khác
nhau tùy thuộc vào con đường mà bạn theo đuổi.
Sau đây là một số đặc điểm để bạn
hình dung một cách chung nhất:
Mình có nhiều bạn bè thích sống
bên Nhật hơn, và mình thấy họ chọn như thế là rất hợp lý. Cuộc sống an toàn,
con người lịch sự, không khí trong lành lại có nhiều cảnh ôn đới đẹp. Mình
cũng có một số bạn bè thích về Việt Nam hơn vì họ thích đi cà phê với bạn bè,
sống bên cạnh gia đình và đặc biệt là kiếm người yêu dễ hơn (đừng đánh giá
thấp mục tiêu này!!). Có lẽ lựa chọn sống ở đâu là tùy thuộc mỗi người và sở
thích của họ mà thôi. Tuy nhiên, bạn nên chú ý các điều sau đây:
Tức là, những người kết luận
"Sống ở Việt Nam vui hơn" là do họ đã có nền tảng ngoại ngữ, bằng
cấp tốt rồi. Còn nếu bạn mới chỉ sống ở Việt Nam, chưa ra nước ngoài bao giờ,
không có ngoại ngữ và bằng cấp thì cái nhìn của bạn sẽ khác, mà thông thường
là "Rất khó sống, không đủ chi tiêu, tôi chỉ muốn ra nước ngoài càng
nhanh càng tốt". Suy nghĩ như thế là hợp lý, vì quả thực ở Nhật dễ sống
và kiếm tiền hơn nhiều (nó phụ thuộc vào quy mô nền kinh tế và Nhật là nước
có nền kinh tế thị trường cao độ).
Cũng có nhiều người sang Nhật và
thấy là sống ở Nhật vui hơn, có thể họ hợp với tính cách người Nhật hơn.
Nhiều người phê phán họ vì họ hợp với người Nhật nhưng tôi thấy phê phán đó
là ấu trĩ và không có cơ sở vì mỗi người có một cá tính và lựa chọn riêng.
Ngược lại, chính những người đó lại đóng góp cho kinh tế Việt Nam nhiều hơn
là những người khác nữa - theo ý kiến cá nhân của tôi. Theo mình thì:
Bạn
phải đi và lựa chọn
Khi bạn đi rồi và có năng lực đủ
cao thì bạn có quyền lựa chọn. Nhiều người đi làm bên Nhật, lương rất cao so
với Việt Nam (tầm 3000 đô la Mỹ) nhưng thường xuyên kêu chán. Nhưng mình thấy
thì không cần phải chán như thế, vì tích lũy một thời gian là đủ về Việt Nam
lập nghiệp rồi (hiểu theo nghĩa là tự mình kinh doanh hay bỏ tiền ra mua thời
gian để học hỏi thêm kỹ năng, thành chuyên gia và có thể kiếm sống nhàn nhã).
Có điều, chỉ e rằng một số bạn vẫn muốn làm với mức lương bên Nhật nhưng lại
muốn có nhiều bạn bè và thời gian ăn chơi như ở Việt Nam mà thôi. Bạn có thể
làm như thế, nếu năng lực của bạn rất cao!
Đây là trường hợp bạn đi làm ở
nước ngoài, lương rất cao nhưng cảm thấy cuộc sống chán (vì đi làm quần quật
không có thời gian vui chơi, ít bạn bè, không có cơ hội kiếm người yêu) nhưng
thấy bế tắc vì không dám từ bỏ mức lương mình có. Tôi gọi đây là "Nô lệ
của mức lương", một hiện tượng có ở TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. Tuy nhiên, để sống
tốt thì đôi khi bạn phải từ bỏ thôi. Bạn không từ bỏ, không thay đổi thì cái
"chán" không thể nào mất đi được. Lời khuyên của tôi là khi đủ an
toàn về tài chính rồi thì bạn nên thay đổi. An toàn về tài chính là "có
đủ tiền mặt sống ít nhất 1 năm mà không cần làm gì". Thường đi làm bên
Nhật vài năm về Việt Nam bạn có thể sống 4 - 5 năm không cần làm gì là chuyện
thường. Tất nhiên, nếu bạn đổ tiền vào chứng khoán hay đầu cơ bất động sản và
không rút ra được thì lại là chuyện khác (Đây chính là rủi ro "Đầu tư
vào thứ mình không nắm rõ").
Nhiều người sang Nhật chỉ đi làm arubaito (làm
thêm) không kiếm 30 - 40 man/tháng (đây là diện sang theo vợ/chồng nên không
có giới hạn số giờ làm nhé - khác với các bạn du học bị hạn chế số giờ làm)
nên không muốn về VN mà muốn ở lại kiếm tiền. Điều đó tốt trong một mức độ
nào đó vì sẽ bị hạn chế NÂNG CAO KỸ NĂNG NGHỀ NGHIỆP. Đôi khi kỹ năng nghề
nghiệp nó cũng liên quan tới chất lượng cuộc sống (bạn không thể đi làm thêm
mãi vì mối quan hệ con người sẽ phức tạp và bạn không trẻ khỏe mãi để làm như
vậy). Bạn muốn sống nhàn thì phải có kỹ năng nghề nghiệp đủ cao (tầm chuyên
gia) còn nếu không thì vẫn chỉ là bán máu kiếm sống.
Về vấn đề "kỹ năng chuyên
gia" thì tôi có người bạn bên Singapore, đi làm với mức lương khởi điểm
cực thấp (thấp hơn bạn bè cùng trang lứa nhiều) và thay đổi chỗ làm liên tục
(điều được đánh giá rất thấp ở Sing) nhưng sau vài năm có kỹ năng tầm chuyên
gia nên làm việc lương cao, nhàn hạ (hầu như không phải làm gì) và CÓ THỂ XIN
VIỆC VÀO BẤT KỲ ĐÂU. Đó chính là cái giá của "kỹ năng chuyên gia".
Khi có kỹ năng nghề nghiệp thì bạn có thể thoát khỏi hiện tượng "Nô lệ
của mức lương".
Làm việc dùng tiếng Nhật cũng vậy:
Câu hỏi: Bạn có kỹ năng cốt lõi
nào?
Nhiều người sống bên Nhật không
vui vì thậm chí tiếng Nhật họ còn không tốt. Không có ngoại ngữ tốt thì làm
sao học kỹ năng cốt lõi? Và làm sao khám phá cuộc sống?
Thường đó là những người yêu thích
tiếng Nhật, yêu thích nước Nhật và tính thanh lịch của Nhật Bản. Họ yêu thích
ẩm thực Nhật và chịu khó đi khám phá các nơi. Nhìn chung, cần phải đi khám
phá thay vì thu mình lại và kết luận là "Cuộc sống ở Nhật chán".
Bạn có biết triết lý ẩm thực của
người Nhật? Món sushi cần phải làm thế nào mới ngon? v.v... Khi nào bạn tìm
hiểu được những điều đó thì bạn thấy nước Nhật khá thú vị. Phần lớn mọi người
không phân biệt được sushi với nhau, chỉ ăn sushi trong siêu thị và kết luận
là chả có gì ngon. Giống như người nước ngoài qua Việt Nam, mua một trái xoài
ngoài chợ, ăn thấy không ngon và kết luận Việt Nam chẳng có trái gì ngon vậy.
Chúng ta phải bỏ công ra khám phá
thì mới thấy cuộc sống thú vị, ở đâu cũng vậy thôi. Tôi có vài người bạn Nhật
rất chịu khó khám phá các món ăn ngon ở VN và thấy cuộc sống ở VN vui. Ngược
lại, phần lớn người Nhật sang VN chỉ dám quanh quẩn ở khu người Nhật, chỉ ăn
đồ ăn Nhật (tại VN!), vào bar, club vui chơi với mấy em gái và thế là hết.
Những người như thế thì chẳng bao giờ hiểu được nền văn hóa và ẩm thực VN cả.
Muốn hiểu thì phải chịu khó đi ăn ốc, ăn hàng, đi chợ hoa, v.v... thì mới có
thể thấy yêu thích cuộc sống ở VN được.
Thường thì đó là những người có sự
ổn định và an toàn về tài chính (ví dụ có ngoại ngữ và bằng cấp chẳng hạn).
Nếu đi làm quần quật ở Việt Nam thì chắc cuộc sống sẽ không vui vẻ lắm. Nhiều
người thấy Việt Nam vui chủ yếu là do họ đã đi nước ngoài và có mức lương cao
hơn mặt bằng chung rất nhiều, tức là chỉ "vui" nếu nhìn từ quan
điểm của họ thôi.
Nếu bạn định đi du học hay định
cư, thì bạn nên ghi nhớ trạng thái ban đầu của bạn vì nhiều khi đi sang bển
rồi bạn lại quên béng và nghĩ là "Ngày xưa tui ở Việt Nam vui lắm".
Hay là nhiều bạn đi du học, về
Việt Nam chơi 1 - 2 tháng rồi không muốn quay lại bên kia vì nghĩ Việt Nam
vui hơn. Nhưng cần nhớ cái "vui" này là cái vui của người về Việt
Nam để vui chơi - không cần làm gì kể cả nấu ăn, chứ nếu về Việt Nam và tất
bật đi làm thì nhìn chung nhiều người vẫn chọn không về mà ở lại Nhật.
Đã bao giờ bạn ở Nhật và nghĩ về
VN bạn sẽ ăn X, ăn Y, ... cho thỏa thích, sẽ đi chơi với bạn bè suốt ngày và
khi về VN nghỉ hè thì bạn thấy không muốn ăn gì và cũng chẳng rủ được bạn nào
đi vui chơi chưa? Việc này thường xảy ra lắm!
Cuộc sống ở đâu cũng sẽ dễ dàng
vui vẻ nếu:
Cuộc sống vui vẻ hay không là do
bản thân chúng ta có tìm cách để cuộc sống ngày càng dễ dàng và vui vẻ hơn
hay không mà thôi, tức là chúng ta có đang theo đuổi đam mê, lý tưởng không
hay chỉ chạy theo số đông trên một vòng tròn!
|
Thứ Năm, 5 tháng 2, 2015
Ở Nhật hay Việt Nam vui hơn?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét